Sang ngày mới rùi a nhỉ? chắc hôm nay lại là ngày thức khuya of e, chẳng hiểu sao e chẳng thể ngủ được, nghe đi nghe lại 1 bài hát, đọc lại các blog rùi cảm thấy ban đêm yên tĩnh quá chừng :rolleyes: chắc nó sẽ làm e có cảm xúc hơn để kể lại chuyện of e cho a nghe 🙂 …
Người thứ 2 đối với e khá là quan trọng. a ấy tên Thành, hơn e 6 tuổi ( cũng hơi nhiều a nhỉ? vì thế nên e rất hay gọi là chú 😀 ), ở Hải Dương ( đó là lí do vì sao có lần e bảo e sắp được đến Hải Dương chơi). có lẽ đó là người hiểu e nhất, đơn giản vì là cùng cảnh ngộ với e. Là người đầu tiên e yêu…
tụi e gặp nhau khi e vừa được chuyển xuống bệnh viện ở HN, chỉ vì 1 câu trêu mà e cùng phòng bệnh với a ấy, cạnh giường luôn ấy. cùng nằm viện, nhưng sao lúc ấy e vs T lại khác hẳn nhau. 1 người thì luôn im lặng, chỉ trả lời khi ai đó hỏi. có lẽ cái quãng thời gian ấy sẽ thật là khó khăn đối với e, khi mà gần 1 tháng nằm viện mà hok tìm ra bệnh, rùi hàng ngày vẫn chỉ có thuốc và nằm chuyền. e cảm thấy mọi thứ như chẳng còn là j với e nữa cả, chẳng nghĩ j, chỉ mong sao qua được 1 ngày thôi. đến mức mà mọi người trong phòng gọi e là búp bê, mẹ bảo j làm đấy, đến ăn hay ngủ cũng phải bảo. còn a ấy thì khác, 1 người luôn gây náo nhiệt cho phòng, luôn vui vẻ và rất yêu đời. ban đầu e ghét lắm, e cảm thấy a ấy vô duyên kinh khủng, khi gẩy cái khăn đắp ở tay khi e sốt ra rùi lại bảo để a hộ e đắp lại, khi mà cứ cố chụp lấy ngón tay e khi e đang vẽ vòng vòng vào màn khi không ngủ được ( còn a ấy không ngủ được vì nóng quá 😡 ), khi mà cười sặc sụa chỉ vì e uống thuốc từng nửa viên 1… lúc ấy e cảm thấy thật là phiền hà, e chẳng nói j cả. rùi đến ngày a ấy xin ra viện nhưng bị giữ lại chỉ vì a ấy cứ tắm nước lạnh rùi bị ho. nhìn cái cảnh hôm trước thì cười toe toét vì nghĩ được ra viện, rồi lại bí xị, chẳng nói chẳng rằng, nằm trên giường cả ngày rồi rỗi bố không ăn cơm… làm e bật cười. có lẽ là hơi lạ thì phải mà quay sang nhìn e chằm chằm cứ như là nhìn người ngoài hành tinh ấy. thế là nói chuyện. đủ các loại chuyện luôn. e nói nhiều và cười nhiều hơn thì phải. nhưng rùi T cũng ra viện, chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng chào e ( mọi người thì chào hết), e cứ nghĩ là chẳng bao giờ gặp lại nữa cơ. nhưng vài hôm sau thì thấy nt cho e, hỏi mãi thì mới biết là a ấy nghe được số dt khi có 1 lần e đọc cho mẹ. rùi cứ thế nc, cả khi e ra viện, cả khi e đã vào năm học mới, nói nhiều lắm, nói hết những chuyện mặc cảm ra sao, bị xa lánh tn… e thì luôn miệng gọi là chú ( vì lúc ý e cũng trẻ con, nên nghĩ hơn 6 tuổi là nhiều lắm rùi, gọi chú là được rùi), còn a ấy thì gọi e đủ kiểu, nào là cục kẹo, nào là gà công nghiệp…cứ thế, mấy tháng sau thì a ấy ngỏ lời.mà cái kiểu tỏ tình cũng chẳng giống ai đâu nhé. cái hum ấy là đang tranh cãi cái chuyện ông trời hok công bằng, trên e thì nắng nóng mà mất điện, còn dưới ấy thì vừa mưa vừa có điện. thế là a ấy bảo đón e xuống đấy để làm vợ bé. e bảo vợ bé thì hay bị bắt nạt thì có điện cũng như không. thế là a ấy bảo thế thì làm vợ duy nhất.e bảo là chả thèm nữa. rùi a ấy bảo a nói thật. e bảo là thật cái j? thì a ấy bảo tc thật.rùi bảo e tl luôn, hok phải suy nghĩ. thế là e trốn bặt mấy hôm… rùi thành ny đó. mọi chuyện chắc sẽ luôn nt, hok cãi nhau, hok giân nhau, luôn vui vẻ, đến khi a ấy phải vào học tiếp Đh. vì hok có thời gian nên cái j cũng ít dần ít dần, rồi những lần không vui khi đến cả các ngày lễ a ấy 1 là mất tích, 2 là say sỉn rùi nói e xuống HN… rùi lại mất tích, chẳng còn là nơi e tâm sự nữa, e sợ cái vô tâm ấy kinh khủng. rùi a ấy thay số dt, chẳng còn liên lạc nữa. đến khi e nhận được tn là mọi thứ khi bắt đầu đều luôn có cái kết, a là người bắt đầu nên để a là người kết thúc nhé! e chỉ bảo ukm. thế là kết thúc.. e nhận ra là dù có là yêu hay không yêu, lâu hay không lâu thì khi kết thúc thì mọi thứ chẳng là j cả…và hình như từ đó e cười nhiều hơn thì phải, ham chơi hơn, rùi bỏ học đi chơi…chẳng còn quyết tâm làm j nữa cả, cảm thấy mất niềm tin vào chính mình. cũng được gần 1 năm sau thì phải ( e chẳng giỏi nhớ ngày tháng cho lắm 🙁 ), thì e gặp Hoàng ( người mà a muốn biết nhất ấy) trong lần e đi thi Đh, ở cũng chung nhà nghỉ nên cả mấy đứa cùng tụ tâp,dọa ma nhau ( hôm đấy trời mưa + mất điện), nói chuyện rùi cho số đt. ban đầu e chẳng thích cho chút nào ( tính e là thế, chẳng cần quen thêm bạn), song nghe nhắc mấy lần nên đành phải cho.ban đầu e cũng chẳng quan tâm mấy, chỉ là hỏi han xem làm được bài hok, rùi về nhà say xe hok…e cũng chỉ tl cho có lệ. bởi e cũng hok ưa H cho lắm ( ấn tượng đầu tiên là lần e lên sân thượng cất quần áo khi xuống đến tầng 3 thì chạm mặt hắn ở cầu thang đứng hút thuốc, vì lúc ấy cũng mặc váy, rùi còn nhiều đồ mà hắn chẳng chịu nhường đường nên e thấy ác cảm lắm ), mà e thì lại ghét cái kiểu con trai hút thuốc, rùi nói chuyện chẳng được tự nhiên ( cứ cảm thấy hơi hơi văn vẻ), rùi lại cái tính tự tin nữa ( đợt đấy e cũng hơi tự ti nên là ghét ai tự tin lắm), song rùi dần dần cũng nc nhiều hơn, đúng với cái câu " có công mài sắt, có ngày nên kim", e nhận lời yêu khi thi học kì 1 năm thứ nhất. Cái ngày gặp lại đầu tiên e thấy buồn cười lắm, e đi xe đạp ra dốc dệt ( quần sooc, áo phông), còn hắn thì quần đen, áo sơ mi trắng, đứng cầm bó hoa trông rõ là chỉnh tề, lúc ấy e mới thấy e đúng là lôi thôi thật 🙁 cũng là lần đầu tiên được tặng hoa như thế ( được ny tặng hoa ấy) nên là cảm xúc cũng hơi lạ, có lẽ e yêu H từ lúc đấy… Yêu xa, hình như e yêu ai cũng là yêu xa thì phải. có khi là 1 tuần, vài tuần, có khi là 1 tháng, vài tháng mới gặp nhau 1 lần. luôn cười tươi khi ra xe đón, nhưng lại buồn khi đưa về. e cũng được chiều lắm,khi hắn lên thì lúc nào cũng phải đèo e đi khắp VT,còn khi e xuống thì cũng là hắn phải đèo e đi khắp Ninh Bình. có vài lần e xuống thăm hắn, nhìn hắn nấu cơm, dọn dẹp, rùi nhường phòng cho e ngủ ( còn mình thì sang phòng mấy thằng bạn)… mà e cảm thấy hạnh phúc lắm ấy. có lần giáng sinh, cả bọn đi xe bus sang bên nhà thờ Đá, hôm ấy đi nhiều nên e mỏi hết cả chân, vậy mà hắn cõng e suốt đoạn đường ra bến xe…nhưng mà hắn cũng hay ghen lắm, chẳng cho e đi đâu chơi cả, có lần e tắt đt rùi đi chơi đến 11h về thế là bị mắng 1 trận… Rồi e nhận được liên lạc từ Thành. a ấy nói a ấy đang nằm viện, a ấy muốn gặp e.Vì có lẽ sẽ chẳng thể nào gặp được nữa. Và e xuống thawm a ấy. như 1 người bạn. e có nói với hắn ( e bảo dù hắn có đồng ý hay không thì e cũng sẽ xuống). Nhìn a ấy mệt mỏi và gầy đi rất nhiều. chẳng còn cười tươi nữa. vì e đi với bạn, lại thêm hắn gọi nhiều lần. nên chỉ thăm 1 lúc là e phải về. tối hôm ấy e ngủ lại chỗ bạn 1 tối. hắn gọi cho e bảo hắn ốm, rùi hắn buồn vì ốm mà e chẳng quan tâm mà lại đi thăm ny cũ.nên là hôm sau e hok vào đấy nữa mà về luôn trường. e nc vs a ấy nhiều hơn như là ny vậy. cảm thấy như đang lừa a ấy ý. nhưng Hà lại bảo e " đấy không phải là lừa,m đâu có nói yêu a đấy, chỉ là m ở bên để a đấy có thêm niềm tin để cố gắng sống thôi". Vậy là e cứ ỏ bên T như thế. nhưng rùi khi a ấy ra viện thì e cũng nói tất cả. a ấy bảo e thương hại a ấy. e cảm thấy buồn lắm ấy. vì thật sự e không muốn thế tí nào. a ấy nói a ấy có thể bỏ qua tất cả, bỏ qua việc e yêu ai đi nữa, chỉ cần e ở bên a ấy thôi… 🙁 e cảm thấy e ích kỉ kinh khủng ấy, cảm thấy có lỗi với a ấy thật nhiều. từ đó e mất tất cả liên lạc với a ấy. a ấy không còn lên fb nữa, không yh, hok gmail. e thấy lo lắm. nhưng dạo gần đây lại thấy lên fb. chẳng biết a ấy đã quên mất e hay chưa. nhưng chỉ cần thế là e cảm thấy yên tâm lắm rùi 🙂
Rồi mọi thứ cứ thế. đến lần hắn về nhà thì mọi thứ thay đổi hẳn. cũng từ lúc ấy mà e mới quyết thi lại đh, và mục đích là vào ngành y. hắn luôn nhắc nhở, động viên e cố lên. rồi những lúc giận nhau càng nhiều hơn, cả e và hắn. nhiều lúc buông xuôi rùi mặc kệ nhưng lại chỉ được vài ngày. rùi lại hi vọng, cố gắng. rùi lại buông xuôi…cứ thế cái vỏng luẩn quẩn ấy cứ lặp đi lặp lại mãi. e thấy mệt và chán kinh khủng. nhưng cứ mỗi lần e nói chia tay là hắn lại lên gặp e. rùi lại làm lành. cứ thế. cho đến khi kì thi đh. e bỏ thi. hắn chẳng nói j, chỉ bảo e ăn uống rùi nghỉ ngơi đi cho khỏe. nhưng e biết mọi thứ có lẽ chấm dứt từ khi đó rùi. chỉ là còn yêu nên chẳng thể buông tay nhau ra được thôi.ở bên nhau, cũng đi chơi, lúc nào cũng như đó là lần cuối gặp, vì chẳng ai biết rằng rùi sẽ buông tay khi nào cả. rồi đến khi nhà e có chuyện, e chẳng biết phải làm j, rùi đến chuyện bạn bè e. hắn cứ tự trách mình vô dụng, không thể bên e, không thể thành đạt hơn, không thể cãi lại bố mẹ… chưa bao giờ e cảm thấy hắn mất tự tin như thế. hắn nói không muốn e phải khổ nữa, không muốn e phải ở bên 1 người vô dụng như hắn nữa. e buông tay. e không trách hắn, cũng chẳng hận j hắn cả. chỉ là có quá nhiều chuyện cùng 1 lúc.lúc ấy tâm trạng e tồi tệ kinh khủng. và e đã uống thuốc ngủ. e cũng chẳng hiểu sao mình lại làm thế nữa. nhưng có lẽ 10 viên thì chẳng có tác dụng j cả. e ngủ liền 2 ngày. rùi khi tỉnh dậy e thấy mình thật ngốc. e thấy hận hắn kinh khủng.nhưng hắn lại lên, lại quan tâm, lại khóc. quãng thời gian ấy thật tệ với e…
e hok muốn nhắc lại nó nữa. nên kể đến đây thui a nhé. chẳng biết a sẽ thấy tn? nhưng mà a ah! dù có tn thì cũng cứ bt với e nhé! e luôn muốn a nói ra mọi chuyện, muốn không vui hay j j thì cũng nói với e. nhưng riêng chuyện nè thì đừng a nhé! dù có cảm thấy ntn thì cứ giấu mình a biết thui nhé! e sẽ cố gắng nhiều hơn. e hứa đấy. chỉ cần… hãy luôn tin tưởng vào e
A luôn tin và yêu em P ah.
Cảm ơn a!