e xin lỗi !

Nhìn lại thì cũng lâu rồi e k viết blog. vậy mà a vẫn kiên trì viết. tự dưng cảm thấy thương a ghê luôn ấy. vì những ngày qua sức khỏe e k tốt, lại thêm hay suy nghĩ nhiều nên cảm giác với a cũng chẳng được thoải mái. e sợ khi e viết rồi e lại nói nhiều những điều k tốt. vậy nên e rất sợ viết blog. a cũng nói viết nhờ cảm xúc mà. có lúc nữa đêm tâm trạng e vùng dậy bật máy tính để viết blog. nhưng nó chỉ là 1 lúc thôi. cứ như nhật kí ấy. khi viết xong đọc lại thấy chẳng hiểu tại sao mình lại có cảm giác như thế. nên e đã cố gắng rất nhiều đấy. dù buồn lắm, có lúc khóc đấy nhưng vẫn cố tự cười 1 mình, cố bật bài nào thật nhộn, hay đọc truyện cười để tự quên đi và nghĩ thoáng ra. nên có lẽ mấy hôm nay a cũng thấy tâm trạng của e khá thất thường đúng k? nhưng có lẽ a sẽ k hiểu được đâu. dạo này e nhận ra a càng ngày càng chẳng hiểu j về e cả. vì a k hiêu e hay a chẳng còn quan tâm đến cảm nhận của e nữa… tụi mình ngày càng có những quan điểm và suy nghĩ khác nhau. đôi khi e thấy a thật xa lạ. mà đúng là xa lạ thật mà. e nhận ra chỉ khi mình gặp nhau thì mình mới thật gần. còn khi xa nhau thì mỗi người lại có 1 cuộc sống riêng mà người kia chẳng thể biết và hiểu nổi. xa nhau mình vẫn bình thường như vậy, vẫn với những mỗi quan hệ của riêng mình. mình thật xa nhau a nhỉ? giống như khi e về nhà. e ở Hà Giang, a ở Việt Trì. e làm việc của e, a làm việc của a, thỉnh thoảng cũng chỉ vài tin nhắn hỏi han nhau. giống như bây giờ. khi e ở Việt Trì, còn a ở 1 nơi khác. e vẫn làm những việc e phải làm cho cuộc sống của e, sáng dậy muộn rồi đi chợ, nấu cơm, ngủ, nấu cơm, tắm giặt, rồi lại ngủ, ngày trôi qua vẫn đều đều. đôi khi có người hỏi thăm sao dạo này k thấy a sang, e cũng chỉ cười trừ bảo a đi chơi rồi. nhưng a đi đâu? e cũng chẳng biết. chỉ thấy a thông báo a sẽ xuống HN và đi sớm. tự thấy e như chẳng bằng người quen của a vậy. e muốn hỏi lắm, hỏi a sẽ đi đâu? đi bao lâu? nhưng e muốn a tự nói. giống như e k muốn chủ động là người phải rủ a đi chơi, hay chủ động làm j nữa. nhưng rồi thì khi mình im lặng thì tất cả cũng sẽ im lặng thôi… mình khác nhau thật nhiều a nhỉ? ngay từ khi bắt đầu và cả mọi người nhìn vào thì mình cũng đã khập khiễng rồi…
cũng hết hơn nửa tháng nữa rồi a nhỉ? rồi sẽ lại 7 tháng. nhìn lại tháng qua mình chỉ có cãi nhau, giận nhau thôi. đối với a chắc là giận dỗi linh tinh và chỉ cần a làm lành thì lại bình thường. nhưng với e thì e nhận ra được khá nhiều điều. có lẽ vì tình cảm của tụi mình k còn được như trước nữa. hoặc là càng ngày càng khó chịu với những cái tính cách k ưa mà k chịu thay đổi của nhau. cả a và e. đôi khi e nghĩ biết đâu nếu mình là ae thì mình sẽ thoải mái hơn. nhưng rồi e lại tham lam lắm. dù là trong thời gian ngắn e vẫn muốn giữ a lại cho e. dù bao nhiêu việc xảy ra, dù e có tự bảo mình sẽ buông tay nhưng chỉ nhận được tn quan tâm của a, hay gặp a thôi thì e lại chẳng thể buông tay được. chỉ muốn giữ a thật chặt. nhưng hình như khi mình càng sợ mất cái k đó mà giữ chặt thì thứ đó lại càng chẳng thuộc về mình. càng ngày e thấy a lại càng xa e hơn.
e nôn ra máu và e đã rất sợ. e sợ lại phải nằm viện, e sợ lần này mình sẽ chẳng qua khỏi…nhưng e k dám nói với mẹ, với chị vì bây giờ tình thương của mọi người đổ dồn cho cái cún hết rồi, e k muốn mọi người lại phải lo cho e nữa. nhưng e lại thấy mình thật cô độc, cô đơn lắm khi có người yêu mà cũng chẳng được hỏi thăm. nhưng điều đó sẽ giúp e mạnh mẽ hơn đúng k a? e sẽ chẳng kêu ca j với người khác nữa, sẽ tự mình giải quyết việc của chính mình. e mạnh mẽ hơn rồi a nhỉ?
về nhà lần vừa rồi e thấy a chị e vẫn vô tư lắm. chưa có việc làm vậy mà vẫn sinh e bé. dù bên nhà chồng cũng chẳng thể giúp đỡ được j vì còn cả 1 người con dâu sinh đôi nữa. dù là khá vất vả nhưng thấy ac e vẫn hạnh phúc lắm. nếu là e chẳng biết e có thể cười tươi hay uống rượu vui vẻ như thế hay k. e cũng nhận ra giờ e đã có j đâu mà lại nghĩ đến ac. khi mà e giờ vẫn còn phải ăn bám, chưa công việc, chưa gia đình, chưa có nhà, chưa có cả tương lai. nhưng e sẽ cố gắng hơn nữa a ah. giờ mọi việc của mình cũng chỉ có mình tự giải quyết được thôi, k nên dựa dẫm vào ai nữa. vì chắc j người ta đã thật lòng…
e còn nhận ra nhiều điều nữa…a thấy e trưởng thành hơn chưa?
cũng chỉ còn vài tháng nữa thôi a nhỉ? chỉ còn vài tháng nữa nên e đã muốn có nhiều kỉ niệm bên a lắm. cũng muốn được để ảnh 2 đứa làm ava, cũng muốn có những stt yêu thương, cũng muốn để relationship, cũng muốn được ny đưa đi học, muốn có áo đôi, muốn có nhẫn đôi, hay muốn được đi chơi thật nhiều. vì muốn và hào hứng lắm, e đã nghĩ khi đó thì sẽ thế nào, sẽ hạnh phúc lắm, rồi tự cười 1 mình. e muốn được yêu như những người khác, được công khai, k phải giấu giếm.. nên e luôn chủ động bảo a làm cái này, bảo a làm cái kia với những hi vọng và háo hức lắm. nên là khi những ý kiến ấy nói ra chỉ thấy a im lặng, hay tỏ ra k thích thì thấy hụt hẫng kinh khủng. nó như nhắc e là tình yêu của mình khác, tình yêu của mình k đi đến đâu, và tình yêu của mình thật sa sỉ. nó làm e rất buồn. thật đấy. làm e nghĩ nếu đã như vậy thì mình yêu nhau làm j?rồi mình sẽ thế nào khi đến ngày đấy?… vậy nên đã bao nhiêu lần e muốn buông tay. e xin lỗi a nhé! là e nghĩ quá nhiều rồi.e xin lỗi!!

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *